Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 78

Trước Sau

break
“Ưm” Lạc Tích Tuyết dùng hết toàn lực giùng giằng, những người đàn ông thấy vậy lôi kéo cô trở lại, xé làn váy của cô làm hiện ra hai đùi trắng nõn.

“Lái xe nhanh đi!” một người đàn ông giọng thô bạo nói.

Lạc Tịch Tuyết liều mạng gõ cửa sổ xe, chỉ tiếc dù cô có gõ như thế nào thì bên ngoài cũng không thể nào nhìn tháy tình huống bên trong xe được.

Tiếu Vũ Trạch ở chung quanh vẫn đang tìm kiếm cô, như thế nào mà lúc nãy vẫn còn ở đây chớp mắt lại không thấy đâu.

Trong xe cô vẫn dùng sức kêu to, sợ dẫn đến sự chú ý của bên ngoài nên chúng đành dứt khoát đánh cô bất tỉnh.

Trước mặt cô phút chốc bỗng tối sầm, cái gì cũng không biết.

Tiếu Vũ Trạch vì không tìm thấy cô, sợ cô gặp chuyện nên liền bấm số điện thoại của Lạc Thiên Uy.

“Thiên Uy, là tôi Tiếu Vũ Trạch đây chị của cậu đã về nhà chưa?” Tiếu Vũ Trạch hỏi.

“Chị?” Lạc Thiên Uy kinh ngạc sửng sốt:”Tích Tuyết không phải cung với Tiểu Mạt đi dạo phố sao?”

Tiếu Vũ Trạch nóng nảy giải thích:”THiên Uy, là như thế này, hôm nay tôi hẹn với chị của cậu sẽ bí mật đi đăng ký kết hôn nhưng cô ấy giống như bị mất tích, cậu có thể giúp tôi tìm cô ấy được không?”

Điện thoại bên kia nhất thời trầm mặc.

Lạc Tích Tuyết? Cô ấy thế nhưng dám dối gạt hắn, len lén chuẩn bị kết hôn cùng Tiễu Vũ Trạch? Trong mắt của Lạc Thiên Uy dấy lên một cỗ lửa giận, hắn hung hang nắm chặt hai tay lại thành nấm đấm.

“Thiên Uy, cậu còn nghe không?” Tiếu Vũ Trạch thấy điện thoại bên kia thật lâu không có ai trả lời hắn không khỏi buồn bực.

“Tôi sẽ tìm được cô ấy!” Lạc Thiên Uy cắn rằng, quăng xuống một câu, ngay sau đó cúp điện thoại.

Khi Lạc Tích Tuyết từ trong hôn mê tỉnh lại sắc trời đã tối đi hẳn. Một luồng ánh sáng yếu ớt của ánh trăng chiếu vào. Không khí bốn phía tràn ngập hương vị khó ngửi.

Cô chậm rãi mở đôi môi khô khốc ra, cặp mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ trước mắt, không khỏi sửng sốt, mọi chuyện trước khi hôn mê như thủy triều ào tới trong đầu cô.

Cô, bị người ta bắt cóc!

Lúc này chân tay cô bị dây thừng buộc chặt, trong miệng đút khan long, chỉ có thể phát ra những thanh âm ô ô.

Rốt cuộc là ai bắt cóc cô đây? Cô tự hỏi mình chưa từng đắc tội với ai.

Đang lúc này, cánh cửa sắt bị người ta đẩy ra, khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mặt cô.

Là hắn?

Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhận ra người đàn ông này, chính là người lần trước chặn đẫu xe của Thiên Uy và quỳ xuống đất cầu xin hắn.

“Lạc tiểu thư, đã lâu không gặp”. Tiêu Ba Đao khẽ động khóe miệng, trong mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Cô cố gắng trấn tĩnh tinh thần, ngẩng đầu lên, căm tức hướng tới hắn.

Cô thậm chí còn vì người đàn ông này ở trước mặt Thiên uy xin tha cho hắn, không nghĩ tới người đàn ông này ân không báo còn bắt cóc cô.

Không hổ là người đàn bà mà Lạc Thiên uy coi trọng, da thịt nhẵn mịn, nhìn thôi tôi cũng thấy động lòng rồi” Tiêu ba Đao đưa tay vuốt khuôn mặt trắng nõn của cô, trong mắt không che giấu chút dục vọng nào.

Lạc Tích Tuyết nức nở, dùng sức giãy giụa, sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Còn quật cường!” thấy cô liều mạng chống cự, Tiêu Ba Đao ngược lại còn cảm thấy hứng thú, đem bàn tay thô ráp hướng tới đùi ngọc của cô mà mò mẫm.

Trong bụng cô một trận run rẩy, ánh mắt căm hận trừng về hướng hắn.

Hắn hung hang cho cô một bạt tai:”Mẹ kiếp, lão tử muốn ngươi đã là phúc khí mấy đời nhà ngươi rồi, đã vậy còn làm bộ phản kháng, không phục phải không?”

Một cái tát này của hắn làm mắt cô nổi đom đóm, trong miệng đều là mùi máu tanh.

“Tiêu ca, anh rat ay nhẹ chút”. Mấy tên khác tiến vào, thấy hắn đưa tay kéo tóc của cô thì ngăn hắn lại:”Anh xem cô ta da thịt non mềm như vậy, sức đề kháng chịu được cái đánh này của anh sao? Anh nhất định phải cẩn thận, bọn em còn muốn kiếm tiền nữa”.

“Lão tử rất lâu không có đụng vào phụ nữ, lại nói người đàn ông đó làm như vậy với chị gái của ta thì ta làm lại như vậy với ả đàn bà của nó coi như không phụ lòng nó”. Tiêu Ba Đao không cam lòng quệt khóe miệng, vẻ mặt vô cùng bỉ ổi

“Trước tiên anh gọi điện thoại đòi tiền đi, ,chính sự xong xuôi anh nghĩ muốn chơi như thế nào tụi em cũng không có ý kiến”. Bọn họ chịu tham gia vào việc bắt cóc Lạc Tích Tuyết đều là muốn đắc tội với Lạc Thiên Uy.

Tiêu Ba Đao nghe xong gật đầu một cái, đưa miếng khan trong miệng cô kéo xuống, để cô nghe điện thoại với Lạc Thiên uy,.

“Cầm! Ta muốn cô gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn chuyển vô tài khoản của tôi ba mươi triệu!” Tiêu Ba Đao hung dữ uy hiếp.

“Tôi không phải là người phụ nữ của hắn!” Cô nói rõ thân phận cho hắn biết, bọn họ nghĩ Thiên Uy là bạn trai cô nhưng Tiếu Vũ Trạch mới là thân phận đó.

“Vậy sao?” hắn bỉ ổi cười, hí mắt đến gần cô, tầm mắt dừng trên thân thể của cô “Cơ thê và khuôn mặt cô xinh đẹp như thế chẳng lẽ hắn chưa từng đụng qua cô”.

“Mặc kệ ông có tin hay không tôi là chị của hắn chứ không phải là người phụ nữ của hắn” Lạc TÍch Tuyết căm tức hướng hắn nói.

“Chị?” Mấy người đàn ông kia đều phá lên cười ha ha:”Tiểu tử Lạc Thiên Uy kia bất lực như thế sao ngay cả một người phụ nữ cũng không có phải đi thích chị mình sao?”

Cô bị tiếng cười của bọn hắn làm cho rợn cả tóc gáy, nhưng vẫn không biết giải thích như thế nào?

“Ông đây không cần biết cô cùng hắn có quan hệ gì, tóm lại hãy nhanh gọi điện cho hắn!” Tiêu Ba Đao hung hang níu lấy tóc cô, khiến cho tầm mắt của cô chỉ có thể nhìn hắn, hung hang cắn rang nói từng câu từng chữ.

Cô không sợ kiên định chậm rãi khạc ra ba chứ:”Tôi không gọi”.

“Tiện nhân!” Tiêu Ba Đao giận dữ, lần nữa cho cô một cái bạt tai, chỉ là lần này so với lần trước càng dùng sức hơn.

Mặt của cô bị đánh lệch sang một bên, trong miệng đã tràn đầy mùi máu tươi.

Thấy cô không chịu làm hắn liền đi tới góc tường đem điện thoại của cô lấy ra.

Lúc này một hồi chuông thanh thúy vang lên.

Sắc mặt của cô trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cô mở to đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động trên tay Tiêu Ba Đao, bên trong truyền đến giòng nói lo âu của Thiên Uy:”Lạc Tích Tuyết, em ở đâu?”

“ha ha, Uy thiếu, người mà cậu đang tìm có phải là vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh tôi không?” thanh âm của hắn rất vui vẻ, biết rõ còn cười hỏi.

Lòng của cô đã thót lên đến cổ họng, bọn họ sẽ uy hiếp em trai cô như thế nào đây?

“Người đàn bà của mày, không chuẩn xác phải là chị của mày hiện đang ơ trong tay tao, mày nếu muốn cô ta sống thì đừng giở trò, làm theo lời tao nói!” Tiêu Ba Đao hướng phía điện thoại hung hãn nói.

Điện thoại bên kia yên lặng trong mấy giây, chỉ mấy giây mà tựa hồ như cả thể kỷ.

Đang ở thời khắc mọi người đang nín thở thì giọng nói nhàn nhạt vang lên:”Các ngươi muốn như thế nào?’

“Tao ày một tiếng để chuẩn bị 30 triệu tiền mặt, tự mình đưa đến đây, tao cho địa chỉ sau”. Tiêu Ba Đao cười bí hiểm, trên mặt là vết sẹo thật dài có vẻ dữ tợn mà kinh khủng.

Những người đàn ông khác ở đây cung cười, bọn họ cơ hồ cũng ngửi được mùi tiền, xem ra bắt cóc người con gái này không sai.

Ai ngờ chở trong năm giây mà bên kia cũng không phản ứng lại.

“Này, Lạc Thiên Uy…” Tiêu Ba Đao không kiên nhẫn hướng phía điện thoại thúc giục, nhưng bên kia dường như đã cúp máy. Trên mặt hắn là một biểu tình khó tin những người đan ông khác cũng vậy.

“Ngươi với hắn cãi nhau?” hắn đi lên một phát kéo tóc cô.

“Chuyện không lien quan đến ngươi!” Lạc Tích Tuyết phản bác trở lại, mặc dù nội tâm của cô cũng đang buồn bực, tại sao hắn lại đột nhiên không quan tâm đến cô.

Tiêu Ba Đao cầm điện thoại di động lên lần nữa gọi lại số vừa rồi.

Điện thoại vừa được kết nối, hắn đã trực tiếp quẳng xuống mấy câu:”Lạc Thiên Uy, mới vừa rồi tao nói điều kiện mày có đồng ý không? Chớ giở trò với tao, tao không có nhiều kiên nhẫn, nếu như mày không muốn ả ta bị làm nhục rồi chết tại chõ này liền ngoan ngoãn đem tiền tới đây”.

“Ha ha”. Lạc Thiên Uy đột nhiên nỏ nụ cười, thanh âm còn lạnh lùng hơn cả tảng bang ngàn năm:”Tiêu Ba Đao, mày cho rằng bắt cóc một ả đàn bà là có thể uy hiếp được tao sao? Vậy mày không hiểu tao rồi. Chỉ là một ả đàn bà, mày cho rằng có giá trị đến vậy sao?”

“Mày có ý gì?” Tiêu Ba Đao cầm điện thoại trên tay mà run rẩy,nghe giọng điệu hắn chẳng lẽ người phụ nữ này không ảnh hưởng chút nào đến hắn?

“trước làm nhục sau giết đúng không? Tốt thôi, mày cứ làm như thế, tao cầu còn không được”.

Lạc Thiên Uy lạnh lẽo mà mang đến một tràng cười trào phúng, vẻ mặt của mọi người cứng lại bao gồm cả cô Lạc Tích Tuyết.

Ngón tay của cô trắng bệch, toàn thân lạnh lẽo, hắn nói nhe vậy không phải rõ ràng là sẽ mặc kệ cô rồi sao, còn nói bọn họ cường bạo cô? Quá ghê tởm, vậy mà lúc nãy cô còn lo lắng cho hắn?

“Lạc Thiên Uy, mày thật không quan tâm đến sống chết của cô ta? Cô ta không phải là đàn bà của mày hay sao?” Trong lòng tay hắn rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Tiêu Ba Đao, mày bắt con tin uy hiếp tao sao không tìm hiểu trước. Cô ta là Lạc Tích tuyết, là chị cùng cha khác mẹ với tao, mày giúp tao giết cô ta càng tốt, tao ngược lại sẽ rất cảm kích mày, cô ta sống trên đời này cũng chỉ cùng tranh đoạt tài sản với tao mà thôi” lạc Thiên Uy không chút để ý nói, ,giọng nói không thể nào lạnh lùng hơn nữa.

“Khốn kiếp!” Tiêu Ba Đao tức giận vung tay một cái, tức giận quát to “Mẹ kiếp, bị Lạc Thiên uy này đùa bỡn, ả ta không phải là người phụ nữ của hắn”.

“Không thể nào, cô ta nhìn như nước, dáng dấp cũng không tệ, chẳng lẽ hắn cũng không cần?” Một người trong bọn họ lắc đầu thở dài.

Tiêu Ba Đao trong lòng tức không chịu được:”Mày không nghe vừa rồi hắn nói hay sao? Cô ta là chị của hắn, muốn cùng hắn tranh đoạt tài sản, hắn đương nhiên hy vọng mượn tay chúng ta xử ả, khỏi mắc công hắn động thủ”.

“Vậy chúng ta bây giờ nên làm cái gì? Giết cô ta không phải quá tiện nghi cho hắn sao, không giết cô ta lỡ cô ta báo cảnh sát thì sao?” Những tên còn lại rối rắm, xem ra bọn hắn cầm trúng một củ khoai lang nóng hổi đến phổng tay rồi.

Ánh mắt của tiêu Ba Đao nhìn chằm giữa hai chân của cô:”Cô ta bề ngoài cũng không tệ, chờ lão tử thoải mái xong giải quyết sau”.

Lạc Tích tuyết dùng hết toàn thân phản kháng, lại trốn không thoát kiềm chế của hắn, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ từ từ tới gần cô với nụ cười dâm đãng.

Cô chưa từng căm hận Lạc Thiên Uy như bây giờ, hắn tại sao có thể đối với cô như thế, không cứu cô nhưng ít nhất cũng có thể gọi điện thoại báo cảnh sát giúp cô mà, cư nhiên cứ như vậy chọc giận bọn cướp, chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ cô muốn cùng hắn tranh đoạt tài sản, nên mượn cơ hội này mượn dao giết người sao?

Lạc Tích Tuyết bị khiêng vào trong một kho hàng, quăng trên mặt đất lạnh lẽo.

Bụi bặm trên mặt đất xông vào mũi cô làm cho cô thiếu chút nữa không thở được, mũi cây đến mức phải bức nước mắt chảy ra.

Xương cung đau nhức khắp người nhưng bọn hắn lại cười ha hả.

Một hồi cuồng tiếu, Tiêu Ba Đao đột nhiên lạnh lùng ngồi xuống, hắn nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô, diện mạo càng them khủng bố:”Nếu lạc thiên uy