Bên kia, Cơ Phù thu dọn xong đồ đạc, đi qua lại cổng kiểm tra an ninh, cái máy lớn đó cũng không còn phát ra tiếng báo động đáng sợ như trước nữa.
Cô bị chặn lại bên ngoài, những người khác trong lớp đặc biệt A đã đến phòng nghỉ do ban tổ chức sắp xếp trước rồi.
Cô vừa đi về phía phòng nghỉ, vừa nghe Tần Sở Nguyệt lạnh lùng nói: "Chị dùng sóng điện từ quét qua một lượt, chỉ trong một buổi sáng này, đã có hơn mười chỗ phát ra dao động điện từ."
"Bọn họ định giết hết sao?" Tần Sở Nguyệt cười lạnh: "Biết là đám người Liên Minh này trước nay không có nhân tính, nhưng cũng không ngờ bọn họ lại ra tay tàn độc đến vậy."
"Xem ra, chuyện rút lấy thiên phú này khá lớn đây." Cô ấyhơi ngừng lại, biết Cơ Phù đang nghe, liền nói thẳng: "Vậy có khi nào tối nay bọn họ sẽ ra tay luôn không?"
Hội nghị thượng đỉnh ngày mai mới bắt đầu, tối nay mọi người đều sẽ ở lại phòng nghỉ một đêm.
"Không đâu." Cơ Phù bình thản nói: "Bây giờ ra tay sẽ là đđánh rắn động cỏ."
Bên kia nhất định sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo kẻ giết An Tại Dương bị đánh dấu, vì vậy chắc chắn sẽ đợi đến khi hội nghị thượng đỉnh chính thức bắt đầu rồi mới hành động.
Còn nữa là…
“Hội nghị Tinh Vân không có thiết bị giám sát.” Do ảnh hưởng của hiện tượng tinh vân, dị thú và thực vật biến dị đều trở nên hung bạo, mỗi lần hiện tượng tinh vân xuất hiện đều có người thiệt mạng ngoài ý muốn.
Hơn nữa, dưới tác động điện từ của hiện tượng tinh vân, các thiết bị giám sát sẽ bị vô hiệu hóa.
Nếu cô là Nghiêm Thành, nhất định sẽ chọn thời điểm đó để ra tay.
“Những người bị đánh dấu cũng không phải tất cả đều tham gia Hội nghị Tinh Vân, vậy rất có khả năng sẽ có một nhóm ở bên ngoài, một nhóm ở bên trong.” Tần Sở Nguyệt nghiêm túc nói: “Ngày mai sau khi em vào trong, nhất định phải hết sức cẩn thận.”
“Nếu cơ thể không chống đỡ nổi, em cứ tìm cách ở cạnh Chu Lục Hải.” Tần Sở Nguyệt rất tin tưởng cô, chỉ lo lắng cho sức khỏe của cô mà thôi.
“Chu Lục Hải?” Cơ Phù ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy người đang đứng hút thuốc bên ngoài phòng nghỉ.
Đôi mắt Chu Lục Hải ẩn hiện trong làn khói, xuyên qua màn khói mờ ảo nhìn về phía cô.
“Đúng vậy.” Tần Sở Nguyệt khẳng định: “Nghe nói, thiên phú của cậu ta vượt xa cấp S.”
Nhưng cụ thể ở trình độ nào thì cô ấy cũng không rõ, chỉ biết đối phương ít nhiều có che giấu thực lực.
Cơ Phù nhớ lại lần kiểm tra thiên phú trước, cậu ta và Vạn Phong đều chỉ hiển thị A+, nhưng thực ra người của lớp đặc biệt A đều biết rõ hai người họ ít nhất cũng là cấp S.
“Về rồi à.” Chu Lục Hải dụi tắt điếu thuốc, đôi mắt sâu thẳm đó nhìn cô: “Thiết bị an ninh có chuyện gì vậy?”
Tần Sở Nguyệt lúc này mới hiểu ra, tiếng “Chu Lục Hải?” vừa rồi của Cơ Phù không phải là hỏi lại, mà là thật sự đụng phải chính chủ rồi.
Cô ấy nghe Cơ Phù nói: “Không biết nữa.”
Không biết cái quỷ.
Công nghệ cốt lõi của cái máy đó là từ cô, cái cảnh báo cấp cao đó chính là do cô tự bật.
Chu Lục Hải không hỏi nhiều, mà nhìn thẳng vào mắt cô: “Ngày mai có muốn hành động cùng tôi không?”
Sau khi vào Học viện Tinh Tế, đây là lần đầu tiên cậu ta chủ động mời người khác.
Không ngờ người trước mặt lại ngập ngừng một cách khó hiểu, rồi hỏi: “Cậu không khỏe chỗ nào à?”
Chu Lục Hải: …
Cơ Phù ôm cái túi đầy ắp đồ ăn vặt của mình: “Nếu không thì tại sao lại phải đi cùng dược sư chứ.”
Tần Sở Nguyệt suýt nữa thì bật cười.
Hay, hay lắm, quả không hổ là cục cưng nhà bọn họ.
“Tôi không mời cậu với tư cách là dược sư.” Chu Lục Hải nghiêm túc nói: “Mà là muốn mời cậu làm cơ giới sư của tôi.”
Lớp đặc biệt A hiện tại chỉ có một cơ giáp sư là Lưu Xán, mà cậu ta thì không vừa mắt.
Hội nghị Tinh Vân không giống như kỳ thi ở trường, không có giới hạn về cơ giáp.
Lần này Chu Lục Hải mang theo cơ giáp cấp S.
Cậu ta không định để một cơ giáp sư nửa mùa leo lên cơ giáp của mình.
Hơn nữa cậu ta cũng rất tò mò, rốt cuộc Cơ Phù ở trình độ nào.
Lúc thi tuyển sinh viên mới, cô vẫn còn là cấp F, vậy mà con chó máy cô lấy ra đã ít nhất là trình độ từ cấp C trở lên rồi.
Máy móc thông thường không giống như cơ giáp, có phân định cấp bậc rõ ràng.
Nhưng Chu Lục Hải xuất thân từ gia tộc lớn, tất nhiên cũng hiểu rõ máy móc cao cấp trong quá trình chiến đấu có thể giúp ích được đến mức nào.
“Vậy thì ngại quá.” Cơ Phù cười nhẹ: “Chuyên ngành không phù hợp.”
Cô đi thẳng qua Chu Lục Hải, vào phòng nghỉ.
“Chậc chậc chậc, nghe nói tính tình của vị đại thiếu gia nhà họ Chu này rất tệ, người ta đã hạ mình mời em rồi, tay đấm tự dâng đến cửa thế này, em cứ đồng ý đi chứ.”
Tần Sở Nguyệt cười hì hì nói: “Em sẽ không nói cho Úy Lam biết đâu.”
Cơ Phù không để tâm lời cô ấy nói, Tần Sở Nguyệt cũng chỉ nói đùa thôi.
Phòng nghỉ do nhà họ Hoàng sắp xếp là phòng bốn người, Cơ Phù ở cùng phòng với Khương Vi và Vạn Điệp.
Trước khi vào phòng nghỉ, các cô ngầm hiểu ý nhau mà tắt điện thoại.
Cả đêm đó cũng như Cơ Phù dự đoán, không có chuyện gì xảy ra cả.